Hơn 2 năm yêu đương với bạn trai, tôi lấy hết can đảm về ra mắt gia đình anh. Bởi anh thường nói gia đình anh rất gia giáo, bố mẹ khó tính. Anh muốn chúng tôi tìm hiểu thật kĩ, xác định tương lai mới đưa về ra mắt.
Trước tôi, anh từng yêu vài người nhưng tôi là người thứ hai được anh đưa về gặp bố mẹ. Tôi cũng luôn tự hào về điều đó. Ngày chuẩn bị về ra mắt, tôi tươm tất mọi thứ, từ trang phục đến quà cáp. Tôi còn luôn miệng hỏi bạn trai bố mẹ anh thích ăn món gì để trổ tài.
Vừa về đến nhà, bố mẹ anh đon đả ra chào đón. Không khí vui tươi, nhộn nhịp của gia đình khiến tôi rất yên tâm. Bữa đó, mẹ anh hết lời khen ngợi tôi xinh đẹp, khéo léo lại đảm đang, nấu ăn giỏi.
Đúng, tôi luôn tự hào mình là cô gái có ngoại hình, biết ăn nói và có tài nấu nướng. Nhưng tôi không dám tin người mẹ mà anh luôn nói là khó tính lại có thể khen ngợi mình nhiều đến thế.
Về nhà, tôi càng biết gia đình anh giàu có hơn những lời anh kể. Căn biệt thự rộng, trong nhà nội thất đều rất xịn. So với nhà anh, gia đình tôi còn thua xa. Nhưng những điều đó không quan trọng bằng tình yêu chúng tôi dành cho nhau. Hơn cả, tôi là người có học, đó là điều bố mẹ anh khá hài lòng.
Bữa cơm xong xuôi, cả gia đình vui vẻ ngồi nói chuyện. Tưởng chừng mọi việc như vậy là "thuận buồm xuôi gió" nhưng nào ngờ, sự cố lại xảy ra vào chính tối hôm đó, khi tôi ngủ lại nhà anh.
Vì muốn gần gũi hơn với mẹ anh, tôi quyết định xin ngủ chung với bác gái. Tối đó, hai bác cháu nói đủ thứ chuyện nên thức hơi khuya. Qua một ngày đi lại, vì mệt nên tôi thiếp đi lúc nào không hay. Đêm đó, tôi không tỉnh lần nào dù lạ giường.
Nhưng sáng hôm sau, mẹ anh kêu mất ngủ, hai mắt thâm quầng. Tôi hỏi bác vì sao không ngủ được, mặt mẹ anh tỏ ra khó chịu. Bạn trai cũng nhìn tôi với thái độ ái ngại.
Tôi nán lại nhà ăn bữa cơm trưa rồi xin phép ra về. Nhưng điều tôi đau xót nhất là trước lúc về, tôi nghe được cuộc nói chuyện của anh và mẹ: "Thật sự con với nó nên chia tay. Gia đình mình gia giáo, con dâu không thể ngủ ngáy như thế được.
Cả đêm qua nó ngáy to hơn cả đàn ông, mẹ không thể nào ngủ được. Mẹ cũng ưng nó nhưng không thế chấp nhận như vậy. Con gái thiếu gì mà con chọn nó? Người ta bảo đàn bà ngủ ngáy như vậy sau này bỗ bã, không coi chồng ra gì đâu".
Lời mẹ anh nói khiến tôi cảm thấy chua chát. Lúc này, tôi mới nhận ra lý do khiến từ sáng tới giờ, bác gái mặt nặng mày nhẹ với mình. Thực sự tôi có tật ngủ ngáy và nếu mệt thì càng ngáy to. Hôm trước đi lại xa nên tôi mệt. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại dại dột chọn ngủ chung với mẹ người yêu.
Bây giờ, tôi rất lo lắng, buồn khổ, không biết nên làm thế nào. Tưởng chuyến ra mắt êm đẹp, ai ngờ lại trở thành cuộc gặp gỡ vô duyên nhất. Tôi phải làm sao bây giờ?