Vào ngày đó, tôi tình cờ lướt web thì nhận thông báo email với nội dung mình trúng tuyển và thời gian nộp hồ sơ nhập học từ Trường Cao đẳng Phát thanh - Truyền hình II. Đây là ngôi trường tôi đã tìm hiểu rất kỹ để học tập trong thời gian sắp tới. Lúc ấy, tôi vui lắm nhưng cũng có chút hơi buồn, vui vì tôi đã trúng tuyển vào trường mình đã chọn, buồn vì thời gian tới nhanh quá, sắp phải xa gia đình thân yêu của mình. Tôi vội vã chạy nhanh ra ngoài sau nhà để nói với mẹ. Lúc ấy, mẹ tôi dọn dẹp và rửa chén sau buổi bán hàng. Tôi đến chỗ mẹ và nói về việc mình đã trúng tuyển và sắp phải đi vào Sài Gòn học. Mẹ tôi bất ngờ lắm, điều đó thể hiện qua ánh mắt của mẹ. Tôi hiểu lắm cảm xúc đó của mẹ mình. Hồi đó giờ, tôi là đứa hơi nhút nhát, chỉ biết đi học rồi ở nhà, ít có đi đâu xa, giờ thì thông báo sắp phải đi thành phố học, dĩ nhiên cha mẹ nào mà không lo lắng khi con mình đi xa.
Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet.
Những ngày sau đó, tôi tranh thủ phụ giúp mẹ bán hàng, nói chuyện và quan tâm nhiều hơn với gia đình bởi vì vài ngày nữa thôi, tôi sẽ không có cơ hội để làm được những điều này nữa. Dù cuộc sống gia đình vẫn còn nhiều khó khăn, thiếu thốn nhưng lúc nào ba mẹ cũng ráng đi làm kiếm tiền để lo cho tôi học. Nhiều lúc, tôi thấy thương ba mẹ vô cùng. Điều đó càng khiến tôi có suy nghĩ khi vào Sài Gòn là phải cố gắng phấn đấu học cho đến nơi đến chốn để sau này có việc làm ổn định và lo cho ba mẹ.
Ngày cuối cùng sắp rời xa nhà cũng đến, tôi chuẩn bị tất cả mọi thứ đồ cần dùng để đem vào thành phố. Nhớ lắm hôm đó, mẹ tôi đi mua một con gà to béo về làm thịt để đãi tôi và cả nhà. Tôi tranh thủ sắp xếp đồ đạc cho xong rồi xuống bếp phụ nấu ăn và tâm sự với mẹ. Cứ nghĩ đến khoảnh khắc lúc ấy là thấy hạnh phúc lắm rồi. Cả buổi chiều, gia đình tôi ăn uống trong không khí tràn ngập tiếng cười. Ai cũng bàn bạc về việc học và dặn dò tôi đủ thứ điều. Một cảm giác khác lạ so với những bữa cơm thường ngày và cũng là bữa cơm đặc biệt nhất đối với tôi.
Thời gian dần trôi qua, tôi cảm thấy từng giây, từng phút đều vô cùng quý giá. Có thể nói chưa bao giờ mà tôi thấy thời gian trôi nhanh đến vậy. Buổi chiều hôm đó, tôi chạy vào nhà tắm khóc một trận đã đời vì sợ cả nhà nhìn thấy. Không hiểu sao tôi lại khóc như vậy nữa, phải chăng đó là những giọt nước mắt đã đợi sẵn đến ngày tôi rời xa gia đình. Nhiều lúc tôi tự khuyên nhủ mình không được khóc vì mình là con trai nên phải mạnh mẽ lên. Trong khi đó, mẹ tôi rất chu đáo, chuẩn bị nhiều đồ ăn rồi đóng vào thùng xốp cho tôi mang theo. Nào là cá khô, cải bỏ mắm, thịt gà kho, các loại trái cây và một vài thứ đồ cần dùng khác.
Lúc cả nhà đưa tôi ra nhà xe, tôi nhớ mãi lời dặn dò của mẹ: “Vào đó ráng học nhen con, nhớ tự lo và chăm sóc cho mình và thường xuyên gọi điện về nhà”. Tôi rưng rưng nước mắt và ôm mẹ vào lòng. Giây phút khi tôi lên xe, cả nhà ai cũng đứng nhìn và vẫy tay nhìn tôi đến khi chiếc xe khách chạy xa dần. Nằm trên xe, tôi cảm thấy mình rất lạ, nó như đánh dấu một bước trưởng thành gì đó của tôi vậy. Khoảng thời gian tới, tôi phải tự lo cho mình mọi thứ, không còn dựa dẫm vào mẹ hay gia đình nữa. Tôi tự hứa với bản thân sẽ cố gắng nỗ lực học tập thật tốt để không phụ lòng ba mẹ.
Khoảng thời gian mới sinh sống ở Sài Gòn vẫn còn nhiều bỡ ngỡ và mới lạ đối với tôi. Nhiều lúc tôi thấy nhớ gia đình và quê hương rất nhiều. Mặc dù vậy, tôi vẫn kìm nén và thích nghi với cuộc sống nơi đây để tập trung cho việc học của mình.
Lần đầu tiên xa nhà của tôi là vậy. Những ngày, tháng sống ở thành phố đã khiến tôi rèn luyện tính tự lập, học hỏi được nhiều thứ, chững chạc và trưởng thành hơn rất nhiều. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn thường xuyên gọi điện về nhà, tâm sự với ba mẹ về việc học tập của tôi. Cứ mỗi lần nghĩ đến, tôi không thể nào quên những kỷ niệm lúc ấy.
Link nội dung: https://cdsphagiang.edu.vn/index.php/xa-nha-a59101.html