Bài viết này còn có một tên gọi khác bớt Anh ngữ hơn là câu chuyện của mình ở tổ chức AIESEC. Hiện giờ đã hơn một giờ sáng rồi, mình đã trễ deadline đi ngủ tận 1 tiếng nên mình sẽ cố viết nhanh hết mức có thể để đi ngủ vì dù sao mình vẫn là đứa coi trọng vấn đề sức khỏe.
Thực ra năm nay mục tiêu của mình không phải AIESEC mà là đi Thụy Điển du học. Nhưng có lẽ vì chưa đủ điều kiện xét hồ sơ nên giấc mơ du học trời Tây của mình chậm mất một năm. Mình cáu chứ. Mỗi lần app học bổng xong là mình ốm một tuần vì suy nhược thần kinh, tối không ngủ được, sáng dậy sớm vì căng thẳng, khó thở luôn luôn và lo lắng đến nỗi chỉ muốn nôn ra tất cả những gì mình vừa nuốt vào. Nếu các bạn hỏi mình có ghét bản thân hay ghét số phận, ghét sự trung lưu có tiền nhưng không đủ giàu để chu cấp việc học hay không, thì có, mình đã từng có những cảm xúc như thế. Sau rồi khi mình đã quen với cảm xúc thất vọng ê chề đó, mình bình tĩnh lại, nghĩ rằng chẳng lẽ không đi được thì cứ thả trôi chờ ngày đi được? Sao mình không thử học và thử thách bản thân hơn, coi như là một bước đệm cho việc đi du học của mình năm sau?
Lúc mình nghĩ được như thế thì chỉ còn vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ nữa là AIESEC đóng đơn tuyển thành viên mùa thu TMP Fall 2019. Thật ra mình biết về AIESEC từ lâu rồi, thấy cũng hay hay, nhưng chỉ thế. Mình chần chừ, mình nghĩ kiểu gì chẳng có đợt tuyển mùa đông. Nhưng không hiểu sao lúc đó mình lại dũng cảm thế. Mình điền trong một thứ tâm trạng vừa hồi hộp vừa tự động viên bản thân: “Chỉ là cái đơn thôi mà, điền thì cũng chẳng mất gì.”
Thực tế chứng minh mình đã mất 15k vé gửi xe ở Royal City, hơn 100k cho 3 buổi Group Work Week và hàng đống thời gian cho challenge, cho phỏng vấn, cho thuyết trình. Mãi về sau, khi đã vào được iGT rồi, mình mới biết may mà mình mất tiền. Bởi nếu không điền đơn, không đi phỏng vấn rồi cố gắng hết sức để vào được AIESEC năm nay, mình sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa vì đó là đợt tuyển duy nhất. Có thể ấn tượng về AIESEC của mọi người trong tổ chức khác nhau nhiều, nhưng đối với mình thì hẳn A là một sự ngẫu nhiên nào đó xô đổ tất cả các bức tường bao vây mà mình cố công dựng lên suốt 18 năm. Những cái lắc đầu từ chối. Sự khiêm tốn đầy nhu nhược. “Thôi em không hợp đâu” hay “Có lẽ để dịp khác.” Đó là một trong số ít những lần mình có lại cảm giác được cố gắng vì một cái gì đó, hay nói cách khác, có một cái gì đó để cố gắng vì nó. Lần đầu tiên chắc là lúc chị Thảo rủ đi thi JA/FedEx International Trade Challenge và vẫn không hiểu sao dừng chân lại được ở Top 20 Finalist khu vực miền Bắc luôn. AIESEC xô đổ phòng vệ của mình, để từ đó mình biết rằng bên ngoài kia vẫn còn rất nhiều người tốt, vừa đẹp vừa giỏi; những người từng làm đau mình, phản bội mình chỉ là hạt muối bỏ bể mà thôi.
Vào AIESEC mình lại đối mặt với khủng hoảng sales. Mình đã nghĩ là mình ghét việc mời chào khách hàng đấy. Mình ghét việc phải ngon ngọt dỗ dành hay nói về sản phẩm mà chính mình cũng thấy chẳng liên quan đến mình chút nào. Bản tính hoang dại trong mình ghét sự soi xét, đánh giá, thậm chí kì kèo, mặc cả, chê bai để ép giá. Nhưng lúc đó mình ở vòng 4 rồi, chẳng lẽ mình lại nói em không làm được? Thay vào đó, mình trả lời: “Em chấp nhận nó như một cơ hội. Kinh nghiệm cũ của em xấu không có nghĩa lần này cũng sẽ xấu.”
Việc cold call, hay telesales bao giờ cũng thật khó khăn. Mình sợ phải gọi điện một mình ở trong phòng. Mình ấp úng run rẩy khi gọi những khách hàng đầu tiên. Results quá tệ. Mình nghĩ mình định bỏ cuộc đến nơi, thì Team Leader của mình kéo mình lại. Cách chị ấy training, gỡ vấn đề hay hỏi từng khó khăn của các bạn khác khiến mình nghĩ lại về cách mình làm việc. Mình không đơn thuần chỉ chấp nhận kết quả đó. Mình tự hỏi bản thân làm thế nào để khá hơn, và làm thế nào để khách hàng chịu nghe mình nói, chịu gặp mình? Thế là mình dừng hẳn một buổi chiều chỉ xem bí kíp telesales đỉnh cao trên youtube và đọc tips trên mạng. Mình nghiên cứu, thử, thất bại, rồi lại nghiên cứu, và thử. Cứ như vậy, mình bắt đầu thấy ổn hơn và không còn sợ việc nhấc máy lên gọi điện nữa.
Hôm trước mình vừa viết rằng Mọc Ma Kết sẽ ngủ ngon nếu nó biết mình đang đi đúng hướng hoặc nó biết mình sẽ làm gì vào ngày mai. Mình tin là mình đang đi đúng hướng và mình biết mình sẽ làm gì vào này mai.
Ngày mai, mặt trời sẽ lại mọc, và chúng ta sẽ lại thử.